Châu Viên Ngọc Ẩn
Phan_19
Xe ngựa thẳng đến ngân hàng tư nhất lớn nhất trong thành U Châu – Dũng Tuyền.
Kế Diêu và Tiểu Chu được chưởng quầy của ngân hàng tư nhân Dũng Tuyền tôn làm thượng khách, coi là tài chủ từ trên trời rơi xuống. Được nghênh đón đến nhã các, chưởng quầy đích thân tương bồi, rót trà phục vụ.
Kế Diêu uống hai ly trà, nhận lấy ngân phiếu, đang muốn rời khỏi.
Rèm cửa nhã các được một chiếc quạt vén lên. Thư Thư mỉm cười bước vào trong phòng, một thân trường sam gợn sóng vi dạng, nét mặt như gió xuân phơi phới. Chưởng quầy vội đứng dậy cung kính nói: “Thiếu chủ cũng tới.”
Tiểu Từ cùng Tiểu Chu đều sửng sốt, cả kinh! Mặc dù hai người từ lâu đã nghi ngờ hắn, nhưng Thư Thư cứ như vậy trắng trợn bất thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ, thật đúng là không ngờ!
Kế Diêu bất động thân sắc, chắp tay đứng dậy, đối Thư Thư cười nhẹ: “Thư công tử vẫn nói cùng chúng ta có duyên phận, xem ra duyên phận này quả thật không nhỏ.”
Thư Thư gập quạt, gật đầu cười nói: “Nghe bọn hạ nhân nói, trong ngân hàng tư nhân có khách quý, ta thân là thiếu chủ, tự nhiên muốn đích thân qua tiếp đón. Không nghĩ tới cư nhiên là ba vị.”
Thiếu chủ? Tiểu Từ hít một ngụm khí lạnh, rõ thật là oan gia ngõ hẹp, nhân sinh có nơi nào là bất tương phùng. Bởi vậy, chuyện bảo tàng chính là rõ ràng phơi bày trước mặt hắn, tưởng che giấu cũng lừa không được, cư nhiên còn đưa đến trước cửa nhà hắn!
Kế Diêu vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh. Hắn híp mắt lại, tinh quang nội liễm, nhàn nhạt nói: “Tiểu Chu, ngươi với Tiểu Từ ở bên ngoài chờ ta, ta có mấy câu muốn nói với Thư công tử.”
Tiểu Từ, Tiểu Chu và chưởng quầy theo nhau ra ngoài, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, nhẹ nhàng đóng lại. trong nhã các nhất thời yên tĩnh, Kế Diêu cùng thư Thư mặt đối mặt, im lặng không nói, chỉ có ánh mắt giao nhau. Không khí từ từ ngưng trọng, giống như giương cung bạt kiếm.
Khóe miệng Kế Diêu nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thư công tử, ta cũng không muốn quanh co, hôm nay vẫn nên nói thẳng thì hơn.”
Thư Thư cũng khẽ cười một tiếng: “Kế công tử muốn nói cái gì?”
- “Những người bịt mặt là do ngươi phái đến, nữ tử Miêu Cương cũng thế. Còn có, lão giả bên cạnh An vương gia cũng là người của ngươi, ta nói đúng không?”
Thư Thư cúi đầu cười, thản nhiên nói: “Ta nghe không hiểu Kế công tử nói là ai, chuyện gì? Có chứng cứ cho rằng là ta gây nên?”
- “Được, trước tiên nói về lần Tiểu Từ bị ám sát, rõ ràng là mê tâm, nhưng lão giả bên cạnh An vương gia lại nói là độc tứ hưu. Thứ hai, chỉ có An vương biết rõ ta muốn tới U Châu, mà trên đường liên tiếp bị nàng kia đánh lén, hiển nhiên biết hành tung của chúng ta. Cho nên, ta kết luận nàng ta và lão giả là đồng bọn, sai khiến họ hẳn là Thư công tử đây. Tài bảo đặt ở Ẩn Lư bốn ngày, không người đến cướp, chỉ ở trên đường gặp đạo tặc, cái này rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi. Ngươi chính là không muốn kinh động Vân lão bá càng không muốn bị nghi ngờ, cho nên chỉ ra tay dọc đường.”
Thư Thư nhướn mắt: “Kế công tử, ta thừa nhận ngươi suy đoán rất có lý. Ta trước chẳng muốn biện minh, thầm nghĩ nói với công tử một chuyện. Ngân hàng tư nhân Dũng Tuyền chẳng qua là một trong những sản nghiệp của cha ta. Tại mười bảy tỉnh đều có chi nhánh. Ta đi kinh thành hai năm, cũng là để mở ba chi nhánh. Trong thành U Châu nào gạo, dầu, kim loại, lụa tơ tằm, cha ta đều có cửa tiệm. Thư gia mặc dù không dám nói phú giáp thiên hạ, nhưng cũng không đến mức nhòm ngó tài vật của Kế công tử.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, cha ta chỉ có một nhi tử là ta.”
Kế Diêu cười cười: “Nguyên lai Thư công tử gia thế hùng hậu như vậy, thất lễ thất lễ.”
- “Không dám nhận, chỉ là sợ Kế công tử hiểu lầm, bất đắc dĩ đành khoe khoang một chút.”
Kế Diêu mâu quang rét lạnh nhìn thẳng Thư Thư, bình thản nói: “Thư công tử nếu đã coi nhẹ tiền tài, Kế mỗ chỉ muốn biết công tử cùng nữ tử Miêu cương và lão giả kia có quan hệ gì không?”
Thư Thư tự giễu cười: “Thư mỗ nào có khả năng chi phối người thân cận bên cạnh An vương điện hạ, những người đó võ công cao cường, trên giang hồ có mấy đối thủ, luôn luôn tâm cao khí ngạo, hơn nữa An vương cũng trọng đãi có thừa, Thư mỗ thật sự là không dám trèo cao, càng không nói đến sai khiến.”
Kế Diêu mím môi, dường như có một tia tiếu ý chợt lóe, khẽ giễu cợt một tiếng.
Thư Thư vội hỏi: “Là do ta trước đây thất lễ với Tiểu Từ, Kế công tử đối với ta hiểu lầm, cũng không sai, Thư mỗ không cách nào giải thích, chỉ mong chúng ta sau này có thể làm bằng hữu.”
Kế Diêu cười cười, cũng không nói tiếp, đứng dậy mở cửa.
Tiểu Từ quay đầu nhìn, chỉ thấy Kế Diêu và Thư Thư đều thần thanh khí lãng, sắc mặt bình thản yên tĩnh. Nàng có chút ngạc nhiên, còn tưởng rằng hai người ở trong phòng sẽ có một phen khẩu chiến, không nghĩ tới lại không tiếng động đi ra như thế này, xem ra nam nhân trong lúc giao chiến quả nhiên thâm trầm hơn nhiều.
Kế Diêu quay người lại chắp tay cười: “Thư công tử nếu đã là người u Châu, lại là hào phú, nói vậy chắc chắn cùng thứ sử đại nhân cũng có lui tới, có thể thỉnh Thư công tử đưa đường dẫn kiến không? Ta muốn đến bái kiến Vân đại nhân một chút.”
Thư Thư hơi ngẩn ra, liền sảng khoái đáp ứng: “Được.”
Tiểu Từ âm thầm huých vào khuỷu tay Kế Diêu, hắn quay đầu cười, hơi hơi gật đầu, giống như muốn làm cho nàng yên tâm. Ngại Thư Thư ở bên, Tiểu Từ cũng không hỏi Kế Diêu vì sao phải đi tìm Vân Dực.
Kế Diêu đứng trước phủ đệ thứ sử đưa cho thị vệ thư giới thiệu của An vương gia, sau một lát, mọi người được mời vào chính sảnh phủ thứ sử.
Nhìn thấy Vân Dực, Tiểu Từ nhất thời sửng sốt! Nguyên tưởng rằng thử sử thế nào cũng hơn bốn mươi tuổi, không nghĩ tới Vân Dực dĩ nhiên là một người trẻ tuổi tác phong cử chỉ nhẹ nhàng, vừa có sự nho nhã của văn nhân lại có sự uy mãnh của võ tướng, dáng vẻ đường hoàng, khí vũ bất phàm.
Hắn và Thư Thư dường như rất quen thuộc, chào một tiếng rồi chuyển hướng sang Kế Diêu nói: “Nguyên lai là bằng hữu của An vương điện hạ, thất lễ thất lễ.”
Kế Diêu cũng không biết trong thư của An vương gia có đề cập đến mình, nếu không phải để thu xếp ổn thỏa bảo tàng, hắn nhất định không đến đây bái kiến Vân Dực, vì thế hắn tiến lên thi lễ nói: “Không dám nhận. Tại hạ đến bái kiến Vân đại nhân là có việc muốn nhờ.”
Vân Dực vươn tay, vô cùng khách khí nói: “Kế công tử cứ nói thẳng.”
- “U Châu là binh gia trọng địa, Đại Yến vẫn luôn nhìn chằm chằm như hổ đói. Trước mắt, thảo dân có của cải tổ tiên để lại, muốn quyên cho triều đình củng cố tuyến phòng ngự cho U Châu.”
Vân Dực bật dậy, giống như không thể tin được, một đôi mắt phượng sáng rỡ nhìn thẳng Kế Diêu.
Thư Thư dường như cũng kinh ngạc không thôi, ngạc nhiên không nói.
Thanh âm Vân Dực có phần kích động, vội hỏi: “Những lời Kế công tử nói là thật?”
- “Quân tử nhất ngôn, một lời nói ra há có thể thu về. Kế mỗ sớm đã có tâm tư này, thỉnh Vân đại nhân thành toàn.”
Vân Dực thở dài một tiếng: “Kế công tử, U Châu thời gian qua mùa màng thất bát, mấy năm gần đây xuân hạ hạn hán, thu về thì gặp thiên tai. Triều đình không những giảm thuế còn muốn cứu trợ thiên tai, ngân khố cũng xuất ra một khoản đáng kể. Nhưng là năm rồi Đại Yến gây chiến, triều đình dường như muốn bỏ mặc, không có ý tứ cố thủ. Đối với Đại Yến, U Châu quả thật là miếng thịt mỡ, một lòng muốn đoạt được, sát nhập với đất của Đại Yến.”
Kế Diêu nói: “Thành U Châu gần biên giới tiện tay cướp đoạt, Đại Yến thấy con mồi ngon trước mắt, quyết không dừng tay. Rất nhanh Đại Yến sẽ quay trở lại, Vân đại nhân phải đề phòng.”
- “Kế công tử nói không sai, theo mật báo, Mộ Dung Hàn đang tập hợp lương thảo cho đại quân, xem ra là muốn ngự giá thân chinh. Đầu tháng ta đã báo cáo lên triều đình, cứu viện sợ rằng cuối tháng mới tới. Không nghĩ đến Kế công tử đại nghĩa như vậy, thật đúng là trời giúp ta, mang tới cho ta một quý nhân. Trong thư của An vương điện hạ cũng khen ngợi Kế công tử rất nhiều, quả nhiên không giả.”
Kế Diêu nhũn nhặn cười cười, nói: “An vương điện hạ quá khen. Thỉnh Vân đại nhân phái người đi theo ta.”
Vân Dực đứng lên cư nhiên khom người, cất cao giọng nói: “Đa tạ Kế công tử hào hiệp.”
Kế Diêu vội vàng đỡ cánh tay hắn, nói: “Không dám không dám, Kế mỗ chẳng qua là mượn hoa hiến phật mà thôi.”
Thư Thư trầm tĩnh ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt âm tình bất định, giống như cực lực che giấu một tia lo âu. Kế Diêu quay đầu đối Thư Thư cười nói: “Thư công tử không ngại đi hỗ trợ cùng tại hạ chứ, bảo tàng vừa vặn ở Ẩn Lư.”
Thư Thư kéo kéo khóe môi, cười có chút gượng ép.
Vân Dực cất cao giọng nói: “Chờ ta an bài cho đám thuộc hạ liền xuất phát.”
Chương 30: Ta Nuôi Ngươi
Ẩn Lư vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện gần trăm binh lính, Vân Trường An mở cửa trong nháy mắt tựa hồ sững sờ đứng tại chỗ. Kế Diêu đối Tiểu Chu gật đầu, Tiểu Chu ngay lập tức đi Lạc Tuyết tuyền.
Kế Diêu đỡ cánh tay Vân Trường An, cẩn thận nói: “Vân lão bá, ta có chuyện quan trọng muốn cùng lão bá thương nghị.”
Ánh mắt Vân Trường An dán chặt trên người Vân Dực, cực gian nan thu hồi, hốt hoảng nói một tiếng “Hảo”, thanh âm có chút khàn, tựa hồ cổ họng có vật gì chặn lại.
Kế Diêu quay đầu nói với Vân Dực: “Vân đại nhân, thỉnh chờ ở đại sảnh.”
Vẻ mặt Vân Trường An không yên, chòm râu bạc khẽ nhúc nhích, đóng cửa lại vội hỏi: “Kế công tử, vì sao đột nhiên dẫn những người này đến?”
Kế Diêu nghiêm mặt nói: “Vân lão bá, ta biết lão bá một lòng muốn phục quốc, thế nhưng công bằng mà nói, vương triều nhà họ Triển lập căn đã trăm năm, thiên hạ thái bình, ngoại trừ Đại Yến xâm lược, nền móng cũng không dao động, lòng dân ổn định. Vân thị muốn phục quốc thực sự rất khó khăn? Truyền ra ngoài còn là tội mưu phản! Hơn nữa, hậu duệ của Định vương chính là dượng của ta, người đã mất nhiều năm, cũng không có lưu lại nam đinh.”
Thanh âm của Kế Diêu trầm ổn bình tĩnh, nghe vào trong tai Vân Trường An cứ như sấm sét giữa trời quang. Không có nam đinh! Hắn sửng sốt nhìn Kế Diêu, nửa buổi mới nói: “Ý của ngươi là? Nhất mạch của Định vương đã bị chặt đứt?”
Kế Diêu gật đầu, lại nói: “Người khi còn sống đã lấy hết bảy cái bảo tàng, rồi phân phát hết vào trong dân gian. Chỉ có U Châu là nơi cuối cùng không kịp xử lý, giao cho ta an bài. Trước mắt Đại Yến đối với U Châu nhìn chằm chằm, ngoại ưu trọng loạn như thế, làm sao dám nói đến việc phục quốc? Ta nghĩ đem bảo tàng quyên cho quan phủ dùng cho việc phòng thủ, coi như là tổ tiên Vân thị làm việc thiện cho trăm họ.”
Vân Trường An râu dài run rẩy, môi mấp máy nói: “Ngươi nói cái gì? Tất cả các bảo tàng đều đã lấy ra từ lâu?”
Kế Diêu gật đầu.
Vân Trường An thất vọng ngồi trên ghế, sắc mặt đen như than. Nhất mạch của Định vương bị chặt đứt, đã không còn người có thể danh chính ngôn thuận phục quốc. mong muốn hàng thập niên cứ như vậy hóa thành hư ảo sao?
Kế Diêu chậm rãi nói: “Vân lão bá, Vân đại nhân một lòng vì dân vì nước, cho dù trước đây cùng Vân lão bá từng có hiểu lầm, hôm nay thừa dịp có cơ hội tốt, hy vọng phụ tử hai người có thể hòa hảo, tẫn thích tiền ngại. Bảo tàng này giao cho hắn cũng là có chỗ dùng, hợp tình hợp lý, mong rằng Vân lão bá buông bỏ chuyện cũ, cũng đem việc phục quốc đặt xuống, nhân sinh khổ đoản, Vân lão bá coi giữ cả đời, cuối cùng có thể nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống sum vầy với con cháu rồi.”
Vân Trường An đột nhiên chấn động, ngón tay nắm lấy thành ghế run lẩy bẩy. Hắn cả kinh nói: “Ngươi, ngươi làm sao biết?”
Kế Diêu dừng một chút, thấp giọng nói: “Từ ngày tìm thấy bảo tàng, ta liền nghĩ cách sử dụng nó. Nhưng lại lo lắng về nhân phẩm của thứ sử U Châu. Trước khi đi, cố ý dặn dò Tiểu Chu đến Kinh thành hỏi thăm Nhất phiến môn về hắn. Không nghĩ tới, trong lúc vô ý biết được thân thế của hắn. Vân lão bá yên tâm, việc này chỉ ta biết, lão bá không muốn công khai, Kế mỗ đảm bảo sẽ giữ bí mật này cả đời.”
Vân Trường An thở dài: “Cũng không phải là ta không muốn công khai, là mẫu thân nó hận ta. Chuyện đã qua nhiều năm, nàng vẫn không muốn gặp ta. Ta đem chuyện bảo tàng nói cho Vân Dực, vốn định sau khi ta chết đi, nó có thể thay ta vì Vân thị thủ hộ bí mật này, không ngờ nó lại phái người đi Lạc Tuyết tuyền! Tuy rằng nó tìm bảo tàng cũng không phải để cho vào túi mình, làm của riêng, nhưng cuối cùng đối mặt với ước nguyện của người cha đã mất, ta và nó từ đó đoạn tuyệt quan hệ, bất tương vãng lai. Lão phu dùng cả đời để thủ giữ bí mật này, tất cả vì nó làm trọng, kết quả là, hết thảy hóa thành hư ảo, thật sự quá buồn cười.” Hắn thì thào, tựa như cây dây leo bỗng nhiên không được chống đỡ, hẽo rũ rồi lụn bại.
Kế Diêu khuyên nhủ: “Vân lão bá chớ bi quan như thế, bảo tàng này đã chôn sâu dưới đất bao nhiêu năm, bây giờ có thể thấy được ánh mắt trời, so với dùng cho việc binh đao, chẳng phải giúp cho bá tánh sẽ có công đức hơn sao? Vân lão bá cũng có thể hóa giải hiểu lầm với Vân đại nhân, phụ tử đoàn tụ, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?”
Vân Trường An buồn bã bật cười, ánh mắt tan rã.
Kế Diêu biết hắn trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận, nhẹ nhàng đóng cửa đi vào trong chính sảnh.
Thư Thư đang cùng Vân Dực thấp giọng thì thầm. Nhìn thấy Kế Diêu, Thư Thư vội hỏi: “Ông ngoại ta có tốt không?”
Kế Diêu ý vị thâm trường cười: “Thư công tử vì sao nghĩ Vân lão bá không tốt?”
Thư Thư sửng sốt, biết được mình trong lúc vô ý bị Kế Diêu bắt thóp. Hắn đơn giản cười ha ha, đối Vân Dực nói: “Vân đại nhân, ta đi xem ông ngoại.”
Vân Dực im lặng, thần sắc hình như có chút không đành lòng.
Sau nửa canh giờ, Tiểu Chu từ trong mật thất đi ra. Vân Dực phân phó binh lính đến vận chuyển những rương sắt lên xe ngựa, chừng mấy chục rương tài bảo. Vân Dực nheo mắt nhìn một lát, im lặng thở dài một tiếng, đối Tiểu Chu nói: “Phiền công tử có thể mang những hài cốt trong mật thất ra được không?”
Tiểu Từ ngón tay có chút run rẩy, Kế Diêu giống cảm ứng được sự sợ hãi của nàng, nắm tay nàng kéo sang phòng bên cạnh.
Đóng cửa lại, tựa hồ đem hết thảy ngăn cách bên ngoài, chuyện tiền triều, ân oán giang hồ, lòng người khó lường cũng không liên quan đến bọn họ. Bọn họ chỉ giống như khách qua đường trong lúc vô tình xâm nhập vào, nhấc tay àn bài thỏa đáng rồi lặng yên rời khỏi.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.
Tiểu Từ ổn định tâm tình, rốt cục vẫn tò mò, hỏi: “Vân đại nhân làm sao biết trong mật thất có người chết?”
Kế Diêu vuốt ve lòng bàn tay nàng, nói: “Bởi vì đó là người hắn phái đi, hắn đương nhiên biết rõ.”
Tiểu Từ mở to hai mắt nhìn: “Ngươi là nói, hắn đã sớm biết chuyện bảo tàng?”
Kế Diêu lạnh nhạt nói: “Hắn là con của Vân Trường An.”
- “Ngươi nói cái gì?” Tiểu Từ suýt nữa nhảy dựng lên, thanh âm bỗng đề cao, sau ý thức được không thích hợp, khẩn trương bưng kín miệng.
- “Mẫu thân của hắn nguyên là nha hoàn bên cạnh mẫu thân Thư Thư, Vân Trường An không có con trai, một lòng muốn nhận Thư Thư làm con thừa tự, thế nhưng phụ thân Thư Thư lật lọng, Vân Trường An sau khi uống rượu đến náo loạn trong phủ hắn, cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ. Mẫu thân Thư Thư lo lắng, để nha hoàn của mình đưa hắn về Ẩn Lư, hắn trong lúc say rượu làm ra chuyện thất đức. Nàng kia tâm tính cao ngạo, chính mình sống ở một căn nhà nhỏ trong thành, nuôi nấng Vân Dực, cự tuyệt qua lại cùng hắn.”
- “Về sau thì sao?”
- “Vân Trường An nhắc đến chuyện bảo tàng với Vân Dực, là muốn sau khi mình chết, Vân Dực có thể thủ trứ nguyện vọng của tổ tiên. Không ngờ Vân Dực căn bản khinh thường việc phục quốc, lập tức trộm lấy hộp sắt, muốn lấy cuốn da dê để tìm bảo tàng. Tình phụ tử từ đó cắt đứt. Bất quá hắn không có con dấu, uổng phí mấy mạng người, không thể làm gì khác hơn là phải dừng tay. Lại nói tiếp, Vân lão bá cũng thực đáng thương, cả một đời sống không thoải mái, không được con trai con gái quan tâm chăm sóc.”
Tiểu Từ chợt bừng tỉnh nói: “Thì ra là thế, chẳng trách Vân đại nhân vừa nghe ngươi nhắc tới bảo tàng, cũng không hỏi nhiều, đã theo ngươi tới rồi.”
- “Ta nghĩ hắn hẳn biết rõ ta tới Ẩn Lư, cho nên đối với việc ta lấy được bảo tàng cũng không bất ngờ, ngoài ý muốn chẳng qua là ta đồng ý quyên cho triều đình.”
Tiểu Từ mặt mày linh động, cười nói: “Vậy ngươi vì sao không trực tiếp dẫn hắn tới lấy bảo tàng, còn dùng rác rưởi đùa giỡn những người kia mấy ngày?”
Kế Diêu đôi mắt trong suốt hiện lên ý cười, hiếm khi người đứng đắn như hắn cũng có mấy phần đùa giỡn, trong lòng Tiểu Từ vừa cảm thấy áy náy, vẻ mặt hắn như vậy, khó gặp mà đặc biệt rung động lòng người.
Hắn nhếch miệng cười, giọng điệu chế nhạo: “Ta chỉ muốn đùa Thư Thư, muốn cho hắn biết, ta từ lâu đã biết là hắn.”
Tiểu Từ bật cười: “Hắn chết cũng không thừa nhận, có ích gì?”
Kế Diêu thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Tuy nói Vân Dực là cậu hắn, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là có dự định khác, còn có vì Vân Dực tìm bảo tàng hay không, cái này cũng khó nói. Hắn thời gian qua mưu tính kín đáo, ta là muốn thử thăm dò một chút.”
Tiểu Từ nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy hắn là vì Vân Dực sao?”
Kế Diêu thở dài một hơi, một tay bưng trà, cười nói: “Hắn vì cái gì hiện tại cũng không quan trọng. Ta làm trò trước mặt hắn rồi đem bảo tàng tặng cho Vân Dực, bảo tàng giờ là của triều đình, hắn còn muốn đánh chủ kiến nào cũng không có khả năng. Ta từng nói Tiểu Chu mua tin tức về Vân Dực. Ta đối với hắn rất yên tâm. Hắn tuổi còn trẻ mà đã làm được chức thứ sử, nếu không có tài, chỉ dựa vào sự tiến cử của An vương cũng không có khả năng leo lên được vị trí cao như thế.”
Tiểu Từ đối với cách làm của Thư Thư vẫn không giải thích được, ngạc nhiên nói: “Thư Thư nếu là phú giáp thiên hạ, vì cái gì vẫn có hứng thú với bảo tàng như thế, từ Kinh thành đến U Châu luôn quẩn quanh chúng ta, chẳng lẽ càng giàu càng tham?”
Kế Diêu lắc đầu: “Lấy tài lực và cách làm ôn hòa của hắn, cũng không giống kiểu người tham tài. Có lẽ hắn muốn cái gì đó bên trong bảo tàng, chỉ là chúng ta không biết thôi. Cũng có thể hắn đơn thuần muốn giúp Vân Dực. Bất luận như thế nào, đã cùng chúng ta không quan hệ.”
Tiểu Từ gật đầu, cảm thấy sự tình đến hôm nay, giống như trọng trách được dỡ xuống, đầu vai bỗng nhiên nhẹ nhàng, suy nghĩ mấy ngày, lo lắng mấy ngày rốt cuộc có thể yên tâm, bảo tàng an toàn lấy ra lại thu xếp thỏa đáng, cái loại vui mừng thoải mãi giống như sắc xuân ngoài cửa sổ, dễ dàng nhiễm vào trong lòng.
Nàng thấy Kế Diêu nhẹ nhấp một ngụm nước trà nhàn nhã thả lỏng, trong lòng thoáng ngượng ngùng, chờ mong hỏi: “Kế Diêu, chuyện ở đây đã xong xuôi. Tiếp theo chúng ta làm gì?”
Kế Diêu đặt ly trà xuống, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc mà nhu tình, tựa hồ muốn nói cái gì rồi lại chần chừ. Nàng chờ có chút không kiên nhẫn, đang muốn hỏi lại.
Kế Diêu bật cười, từ trong ngực móc ra vài tấm ngân phiếu đưa cho nàng, nói: “Tiêu tiền đi.”
Tiểu Từ nhìn ngân phiếu, cả kinh nói: “Tiêu tiền? Đây không phải là ngân phiếu đổi ở ngân hàng Dũng Tuyền sao?”
- “Di nương dặn dò, một phần để lại cho ngươi, cho ngươi xài trong vòng nửa năm, tùy ý thích.”
Tiểu Từ ngây ngẩn nhìn ngân phiếu, lại giương mắt nhìn Kế Diêu: “Sư phụ có ý gì?”
Kế Diêu lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta chỉ làm theo thôi.”
- “Ta, ta cái gì cũng không thiếu, cũng không biết làm thế nào tiêu bạc, nhiều như vậy, ta sợ cả đời cũng xài không hết. Sư phụ vì sao làm như vậy?”
Kế Diêu muốn nói, kỳ thật bảo tàng đều là của ngươi, ngươi cầm ngân phiếu này cũng không quá phận, xem như là một phần tâm ý của phụ mẫu. Nhưng trong di thư của di nương không muốn hắn tiết lộ thân thế cho nàng, chính là muốn nàng lấy thân phận bình thường sống những ngày tháng yên bình đẹp đẽ. Cho nên, hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn không nói. Hắn biết cứ như thế này sẽ tốt hơn, nếu nói cho nàng Tiêu Dung là mẫu thân của nàng hơn nữa người đã rời khỏi nhân thế, loại đả kích thống khổ này chỉ sợ nàng không chịu đựng nổi. Tương lai còn dài, biết đâu có một ngày, năm tháng từ từ trôi qua có thể khiến nàng càng thêm kiên cường trưởng thành hơn, hắn có lẽ sẽ nói cho nàng chân tướng.
Hắn đưa ngân phiếu ra trước mặt nàng, ôn nhu nói: “Ngươi cứ cầm đi.”
Tiểu Từ đột nhiên cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi cầm đi, của ta cũng là của ngươi.”
Kế Diêu trong lòng xao động, nửa ngày nói không nên lời. Chỉ là đem tay nàng chậm rãi áp vào ngực gắt gao siết chặt, làm như đồ sứ trân bảo, chỉ sợ không cẩn thận vỡ vụn.
Hắn đem ngân phiếu đặt vào trong tay nàng, khép chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng lại, thấp giọng nói: “Nha đầu ngốc, của ta chẳng lẽ không phải của ngươi.”
Tiểu Từ phì cười, ở trước ngực hắn mơ hồ cảm thấy hơi thở ấm áp ngưa ngứa phun lên mặt nàng.
- “Vậy, coi như ta nuôi ngươi.”
Kế Diêu đuôi lông mày khẽ động, dở khóc dở cười, lời này, một cô nương nói ra có vẻ như rất không thích hợp.
Chương 31: Uyên Ương Hí Thủy
Vân Dực ở lại trong phòng Vân Trường An một lúc rồi mang binh rời đi.
Lại qua hồi lâu, Thư Thư từ trong phòng Vân Trường An đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đối Kế Diêu và Tiểu Từ ở bên ngoài nói: “Ông ngoại nhất thời cảm thấy khó khăn, cần yên tĩnh một chút.”
Kế Diêu gật đầu.
Thư Thư kéo khóe môi, cười yếu ớt nói: “Kế công tử, ta muốn cùng công tử đánh cờ một lần nữa.”
Kế Diêu quay đầu cười: “Được.”
Cửa sổ hé ra một góc thư án làm bằng gỗ tử đàn, huyền sắc trầm theo năm tháng. Quân cờ trắng đen tiến lui lên xuống, nhất thời khó phân thắng bại.
Thư Thư cầm một quân, chậm chạp không đặt xuống, giương mắt nhìn thoáng qua Kế Diêu nói: “Kế công tử suy nghĩ nhanh nhẹn.”
Kế Diêu ở trên bàn cờ chưa từng ngẩng đầu, nhìn quân trắng, thản nhiên nói: “Kế công tử chỉ cái gì?”
Thư Thư hạ xuống một nước, than thở: “Nói thật đi. Những người đó đích thật là do ta phái đến, cũng không phải ham muốn bảo tàng, chẳng qua là muốn tìm con dấu Vân thị lấy bảo tàng hiến cho thứ sử đại nhân, dụng ý cùng Kế công tử giống nhau. Thư gia vốn không hề để những thứ ấy vào mắt.”
Tiểu Từ mặc dù dự đoán được là hắn, giờ phút này đối với sự thẳng thắn của hắn vẫn có chút kinh ngạc, sau đó liền liếc hắn một cái không vừa lòng. Thư Thư vẫn không nhìn nàng nhưng dường như cảm ứng được ánh mắt của nàng, quay mặt đối nàng cười thật sâu: “Cô nương đừng tức giận, ta một hồi sẽ bồi tội với ngươi.”
Kế Diêu quân cờ trong tay ngừng giữ không trung: “Khó có được Thư công tử chịu nói ra sự thật, thực khiến cho Kế mỗ ngoài ý muốn.”
- “Vân đại nhân là cậu của ta.” Thư Thư dứt khoát không đánh tiếp, nghiêm mặt nói ra.
- “Ta biết.” Kế Diêu ung dung tùy ý đáp một câu.
Thư Thư vẻ mặt cả kinh, hỏi vặn lại: “Sao ngươi biết?”
- “Là, trong lúc vô ý biết, cho nên bảo tàng đặt ở trong tay hắn, cũng hợp lý.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian